Mưa to sau một lần phê phục vụ công việc , chân thon gọn không chút tì vết, hơn nữa lại hồng hào. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình như không thể che được ngọn núi đang nhô cao lên như muốn xé toạc hàng cúc áo kia ra. Chiếc quần thun ngắn nửa đùi ôm sát lấy bờ mông, một đường cong từ trước đến nay bị che khuất đã hiện rõ trước mắt nó. Hạnh đang đứng trước gương và lau khô mái tóc, dùng bướm để đánh vần với bác lao công không biết đang có một ánh mắt đang nhìn mình một cách thèm thuồng. “Lên đây…” Hạnh kéo tay nó lên gác, bên trên gác là chỗ ngủ của nàng. Nó như bị thôi miên,