thần thế?” Tiếng của Thanh vang lên đem Nam về với thực tại. – “Ồ! Không. Trong mắt anh chỉ có em thôi.” Nam khỏa lấp bằng câu nói đùa. – “Xạo vừa thôi! Không phải anh tội nghiệp mấy cô ở đây, nhà nghèo, không đủ tiền mua vải che thân thành ra phải phơi bày da thịt à?” Thanh tiếp tục chọc Nam. – “Cái đó thì có,” Nam nương theo đề tài, “nếu anh là tỉ phú thì anh sẽ mời hết những cô này” Nam chỉ vào vài cô gái với thân hình bốc lữa trong những mảnh vãi thật nhỏ nhoi, “về nhà để chăm sóc như chăm