Vinh giả đò nhắm tịt mắt, đồng thời đầu và khuôn mặt ông áp xuống bên hông khuôn mặt Diễm Trang và nói thầm bên tai cô: – Bác chóng mặt quá Diễm Trang ơi! Cháu cho bác nằm như vầy một chút cháu nhé! Diễm Trang nghe câu nói của ông Vinh thì cô cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết, ông Vinh nói chóng mặt là thật, do cô là bác sĩ mà nên cô biết được bệnh tình. Nhưng cô đâu biết được “Sự đời khó đoán”, “Lòng người nham hiểm”, đầu óc trẻ non nớt của cô thì đâu có nghỉ ra, chỉ có người từng từng trải